- Trang chủ
- Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
- Chương 4: Tặng Cho Nhà Họ Kiều Một Món Quà
Kiều Phương Hạ lập tức nhìn thấy cậu bé trong vòng tay của Lệ Đính Tuấn, trông cậu bé trắng trẻo, lông mày sắc nét, môi mỏng, mũi cao như tạc, trông giống hệt với anh.
Anh có một đứa con.
Nhưng tính ra, năm nay Lệ Đình Tuấn chắc đã ngoài ba mươi tuổi rồi, có con ở tuổi này là chuyện rất bình thường.
“Mũ của con đâu rồi?” Lệ Đình Tuấn nhận thấy sự chú ý của đám đông phía dưới thang máy đều đổ dồn vào con trai mình, không khỏi nhíu mày, cúi đầu hỏi khẽ.
Đình Trung nghe thấy vậy liền không mấy vui vẻ gì, miễn cưỡng lấy một chiếc mũ lưỡi trai ra, rõ ràng là cậu bé không thích đội mũ.
“Chẳng phải ba và con đã có giao hẹn rồi sao?” Lệ Đính Tuấn nhéo bàn tay mập mạp đầy thịt của Đình Thung, cầm lấy cái mũ lưỡi trai trên tay, nhanh chóng đội cho con trai, che đi khuôn mặt bụ bẫm.
“Kẹo marshmallow.”
Tuy bị chiếc mũ lưỡi chại che mặt, nhưng Đình Trung vẫn có thể nhìn thấy những gian hàng ở tầng một, vừa hay nhìn thấy một cửa hàng bày bán rất nhiều kẹo xốp marshmallow, liền phấn khích chỉ tay về bên đó.
“Buổi tối không được ăn kẹo.” Lông mày Lệ Đình Tuấn nhíu lại thành một đường, đau đầu nói.
Đứa trẻ này đúng là khó bảo, vừa ngốc nghếch vừa bướng bỉnh, chiếc miệng nhỏ lại tham ăn, nhìn thấy đồ ngọt là như bị hớp hồn, giống hệt mẹ thằng bé khi còn nhỏ.
“Con muốn ăn.” Đình Trung có chút tức giận, ôm lấy cổ Lệ Đình Tuấn, bĩu môi, đối mắt to tròn nháy mắt liền long lánh ánh nước, xem ra sắp bật khóc đến nơi rồi, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.
Đã nhiều ngày Đình Trung không được ăn kẹo, nên vừa nghĩ đến vị ngọt ngào của kia, liền cảm hấy trong lòng khó chịu.
Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, anh đắn đo một chút, lấy điện thoại di động ra, bảo vệ sĩ phía trước đi mua một cái.
Ai bảo cục bột trong lòng anh đáng yêu như vậy chứ, cho dù cậu bé có muốn những ngôi sao trên bầu trời kia, Lệ Đình Tuấn cũng sẽ bắc thang lên trời hai cho cậu.
Trong khi thu lại ánh mắt, Lệ Đình Tuấn đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh giật mình, rồi nhìn về hướng đó, nhưng bóng hình đó đã rẽ vào góc khuất rồi nhanh chóng biến mất.
Một giờ sau, Kiều Phương Hạ ngồi ở trong quán cà phê, cô chọn bàn cạnh cửa sổ nằm ở góc khuất ít người để ý đến, nhìn vào màn hình máy tính đang mở trước mặt, tay phải vô thức khuấy đá trong cốc nước.
Một tay cô gõ bàn phím, chỉ vài phút sao đó, màn hình liền lóe lên ánh sáng xanh.
Cô nghe thấy giọng nói của King truyền đến từ tai nghe không dây: “Tốt lắm, xong rồi.”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại, sắc mặt vô cảm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đối diện với nơi cô đang ngồi là một tòa cao ốc khoảng sáu mươi tầng, bỗng toàn bộ tòa nhà ấy chìm trong bóng tối, tuy cách một lớp kính nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng náo loạn từ bên đó truyền đến.
Cô đã ngắt toàn bộ hệ thống điện của tòa nhà đó.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, màn hình điện thoại di động của Kiều Phương Hạ sáng lên, tin nhắn thông báo sáu tỷ đồng đã được chuyển vào tài khoản visa của cô liền vang lên.
“Phương Hạ, hôm nay làm sao thế?” Trước khi cúp máy, King không kiềm chế được liền lên tiếng hỏi.
Trước đây, Kiều Phương Hạ có thể xử lý những công việc đơn giản như vậy một cách nhanh chóng, nhưng hôm nay lại gặp rất nhiều trục trặc, suýt nữa thì không kịp thời gian.
“Không sao, có lẽ là chưa quen với múi giờ ở đây nên thấy đau đầu một chút, ngủ một giấc rồi sẽ ổn.”
“Khi nào cô trở về?” King hỏi cô một lần nữa.
Kiều Phương Hạ liền nghĩ đến bữa tiệc ngày mai mà Kiều Đông Phương bảo cô tham gia, nhưng cô liền gạt nó sang một bên, đáp: “Trước khi lấy bằng tốt nghiệp, để xem tình hình thế nào đa.”
“Nếu nhà họ Kiều gây khó dễ với cô, nhất định phải nói với tôi một tiếng.
Nếu có việc khẩn cấp, hãy liên hệ trực tiếp với Đường Minh Kỷ.” King ngừng lại một chút, thấp giọng nói rồi cúp điện thoại.
Mặc dù đó là mệnh lệnh của cấp trên, nhưng Kiều Phương Hạ lại có thể nghe ra sự quan tâm trong đó.
Trên đời này, có lẽ chỉ có một mình King đối xử có tốt với cô, năm đó nếu không có King, e rằng Kiều Phương Hạ sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Sau khi tắt máy, Kiều Phương Hạ lấy tấm thẻ ngân hàng mà Kiều Chí Quốc đưa cho cô lúc chiều ra, nhìn chằm chằm vào nó vài lần, cười khẩy, sau đó nhập số thẻ vào máy tính.
Công ty giải trí nhỏ của nhà họ Kiều có tổng số vốn không quá vài tỷ, hệ thống tường lửa tài chính lại càng rác rưởi khiến Kiều Phương Hạ không thèm động tay vào.
Tuy nhiên, Kiều Phương Hạ bỗng nghĩ đến những lời nói khinh miệt mà khi nãy Kiều Đông Phương và Tống Vân Lan nói đến cô, ánh mắt cô liền trở nên lạnh lẽo.
Cô sẽ cho bọn họ thấy, chọc tức cô sẽ có kết cục như thế nào, cũng coi như đây là món quà mà cô dành tặng cho nhà họ Kiều khi về nước..