Giữa thời gian anh ta do dự, người con gái trên giường bắt lấy cánh tay đang đong đưa của anh ta, cả người người đàn ông cứng đờ đứng đơ tại chỗ.
Tô Hiểu Mạn nhận chén nước cơm kia, giáo dưỡng khắc vào trong xương cốt khiến cô kiềm chế nỗi xúc động muốn ăn ngấu nghiến xuống, ngửa đầu, chậm rãi uống xong chén nước cơm ấm áp kia.
Uống xong hơn phân nửa chén nước cơm, đại não bị cơn đói khát chiếm cứ cuối cùng cũng có tinh thần đi hỏi những chuyện khác.
Tô Hiểu Mạn từng là con gái cả của gia tộc hào môn nhà họ Tô, quy củ nhà họ Tô nghiêm ngặt, là gia đình có truyền thống kinh doanh, lại trọng nam khinh nữ truyền đời.
Khi cô mới sinh ra, bà nội Tô biết cô là con gái thì vô cùng ghét bỏ, sau khi tắt điện thoại cũng không thèm hỏi thăm tình trạng cháu gái, mãi cho tới khi Tô Hiểu Mạn được hai tuổi, mới lần đầu tiên gặp được bà nội của mình.
Cha cô Tô Thành An là một người mê nữ sắc, ở bên ngoài không ngừng oanh oanh yến yến, mẹ cô không quản được chồng mình, vì để củng cố địa vị của chính mình mà một lòng đi cầu con trai, khi Tô Hiểu Mạn được ba tuổi thì mẹ cô được toại nguyện, sinh con trai, từ đó về sau dốc toàn tâm toàn lực vào đứa con trai nhỏ, em trai Tô Hoài nhận hết sự sủng ái của cả nhà nên kiêu ngạo ương ngạnh, cô làm một người chị gái cái gì cũng phải nhường nó.
Từ nhỏ Tô Hiểu Mạn đã rất xinh đẹp, làn da trắng nõn như tuyết, gương mặt trái xoan xinh đẹp, ngũ quan diễm lệ mị hoặc, mới mười bốn mười lăm tuổi đã có bộ dạng vô cùng đẹp đẽ.
Mẹ Tô không quá thích dung mạo của cô, cảm thấy cô có một gương mặt mang dáng vẻ không an phận, vì lấy lòng mẹ mình, cũng bởi vì sự bảo thủ cũ kỹ của nhà họ Tô mà Tô Hiểu Mạn ăn mặc vô cùng quy củ, mái tóc thẳng vô cùng đơn giản, váy tối giản, luôn luôn giữ dáng vẻ cụp mi mắt, khắc chế sự diễm lệ mị hoặc của chính mình tới tận cùng.
Tuy rằng là con gái cả của gia đình hào môn, nhưng cuộc sống lại như đi trên lớp băng mỏng.
Lần đầu tiên cãi lời người lớn trong nhà là do Tô Hiểu Mạn muốn đi học thiết kế thời trang, tuy rằng phải chịu sự chế nhạo của cha mẹ nhưng cô lại được thực hiện nguyện vọng của chính mình, cô được toại nguyện đi học thiết kế, hơn nữa còn quen biết một bạn học nữ trong ban tên là Tiết Chân Chân.
Nhưng không ngờ bởi vậy mà nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Không thể ngờ rằng Tô Hiểu Mạn không phải thiên kim nhà họ Tô mà Tiết Chân Chân mới là con gái cả nhà họ Tô, năm đó bị hai gia đình ôm sai.
Cha mẹ ruột của Tô Hiểu Mạn là hai vợ chồng giáo viên, cha cô là giáo viên ngữ văn trong trường trung học, mẹ là giáo viên dạy múa, mà gương mặt quá mức xinh đẹp diễm lệ của cô đúng là được thừa hưởng từ người mẹ ruột xinh đẹp động lòng người của mình.
“Khẳng định là cố ý đánh tráo!””Thiên kim thật giả?! Tiết Chân Chân mới là con gái ruột của nhà họ Tô!”Cha Tô mẹ Tô nhìn thấy con gái ruột của mình là Tiết Chân Chân thì vui mừng quá đỗi: “Cái gì, tam thiếu nhà họ Tần là thanh mai chúc mã của con?!””Thật đúng là con gái ruột của chúng ta!””Mau mau về nhận tổ quy tông.
“Cha mẹ ruột của Tô Hiểu Mạn lại nói với cô rằng: “Chúng ta chỉ có một đứa con gái duy nhất đó là đứa chúng ta nuôi từ nhỏ, nó là cốt nhục là bảo bối của ta và cha con, không dứt bỏ được nữa.
“”Con lớn lên trong hào môn từ nhỏ, hưởng thụ rất nhiều phú quý, cả nhà chúng ta đều để con bé bị thua thiệt.
“Tam thiếu gia nhà họ Tần là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Tiết Chân Chân cho rằng Tô Hiểu Mạn rất có lỗi với cô ta, cố ý thiết kế hãm hại cô, đổi bản thảo thiết kế của cô, làm cô thân bại danh liệt trước công chúng.
Bị đả kích quá nhiều nên trong lúc tinh thần hoảng hốt Tô Hiểu Mạn bị người ta đẩy một cái, lăn từ trên cầu thang xuống.
— khi tỉnh lại lần nữa cô phát hiện bản thân đã xuyên qua, biến thành cô gái nông thôn ở thập niên 70 tên là Tô Hiểu Mạn.
Kết hợp với số kí ức còn sót lại trong đầu, cô phát hiện bản thân mình không chỉ đơn giản xuyên qua, mà là xuyên vào một quyển sách.
Tô Hiểu Mạn là một nhân vật pháo hôi trong quyển sách này.
.