Đêm khuya, trời tối như mực.
Tại một căn phòng nhìn ra bờ sông của khách sạn Phổ Giang, không gian trở nên yên ắng vô cùng, ngay cả tiếng nước róc rách truyền ra từ phòng tắm mới ban nãy thôi cũng chẳng biết từ lúc nào đã ngừng lại.
Trên cái giường gỗ lim đỏ khắc hoa, một người đàn ông đang say giấc nồng, như thể “trận kịch chiến” ban nãy chưa từng xảy ra vậy.
Lúc này, bên cạnh cửa sổ, có một người đàn ông khác đang đứng.
Người này chống hai tay lên khung cửa, nhìn ánh đèn mờ ảo lập lòe trong đêm tối nóng ẩm.
Người còn thức tên là Vân Nhất Hạc.
Hôm nay, là sinh nhật ba mươi bốn tuổi của anh.
Người đang ngủ tên là Hàn Tuấn Hi, hôm nay, hắn vượt ngàn dặm từ Cáp Nhĩ Tân chạy về, nhưng không phải chỉ vì để chúc mừng sinh nhật đối phương, hay để lên giường cùng người nọ.
Song dù là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, câu chuyện giữa hai người bọn họ, tiếp tục từ nơi này.
Cho dù cũng không phải bắt đầu từ nơi này đi chăng nữa.
*** *** *** *** ***
Vân Nhất Hạc và Hàn Tuấn Hi quen biết nhau từ năm năm trước.
Vào mùa hè năm 2011, thông qua sự giới thiệu của người bạn kiêm đồng nghiệp, Hàn Tuấn Hi gặp Vân Nhất Hạc lần đầu.
Người giới thiệu là Kỳ Lâm, cái tên nghe có vẻ dữ dội chứ thật ra lại một nhiếp ảnh gia nghiệp dư tính cách vui vẻ, dễ gần.
Hàn Tuấn Hi và Kỳ Lâm xem như là có duyên với nhau, mấy lần cả hai cùng tham gia chung một cuộc thi nhiếp ảnh, cùng đạt được giải thưởng, cùng triển lãm tác phẩm của mình, có thể nói rằng đôi bên đều quý mến, ủng hộ lẫn nhau.
Mà cho đến khi Kỳ Lâm tìm gặp bảo bản thân có một mối công việc tốt muốn “chuyển lại” cho Hàn Tuấn Hi, thì Hàn Tuấn Hi mới biết hết mấy điều kiện tiên quyết của Vân Nhất Hạc.
“Cậu ấy mở một hộp đêm.” Sau khi hớp một ngụm nước mì, Kỳ Lâm bắt đầu giới thiệu, “Anh từng nghe nói tới club Cloud Pavilion ở phố Đỏ bên kia đường chưa?”
“Có từng nghe nói rồi, nhưng chưa tới bao giờ.
Thật ra thì cũng không thể xem là nghe nói qua, tôi chỉ từng thấy ở bình luận trên mạng thôi.” Hàn Tuấn Hi cắn miếng thịt heo chiên giòn, thấy hơi nhạt, nên chấm vào chén nước tương, “Sao vậy, đó là quán của anh ta hả?”
“Chính xác.”
“Vậy là hơi bị giàu đấy.”
“Cậu ấy không hẳn là giàu, người giàu là ông bô nhà cậu ấy cơ.”
“Sếp to hả?”
“Không phải to bình thường đâu.”
“Vậy anh ta là cậu ấm nhà giàu nhỉ.”
“Không chỉ vậy đâu, ông nội cậu ấy làm quan chức, ông cố là nhà cách mạng.
Hồi khủng bố Trắng, ông cụ đó đấu cùng lão Tương ở Thượng Hải đấy…”
“Móa, không phải vậy chứ, đợi chút.” Bấm bấm đầu ngón tay tính toán, Hàn Tuấn Hi bĩu môi, “Vậy nghĩa là anh ta là đời thứ tư nhà cách mạng, đời thứ ba của nhà quan, đời hai nhà giàu đó hả?”
“Lại chính xác rồi.” Kỳ Lâm giơ ngón cái lên, “Chưa thấy ai dữ dội thế à?”
“Đúng rồi, đã thấy ai vậy đâu.”
“Bởi thế cậu ấy mới có chỗ đứng ở đây được á.
Giá đất khu Sanlitun này tấc đất tấc vàng, đắt hơn cả khu đường thương mại của cả nước là Trường An kia kìa.
Ngay cả mở một cái tiệm bán thuốc lá vỉa hè thôi còn đánh nhau tối sáng sứt đầu mẻ trán luôn, thế mà cậu ấy còn chiếm luôn cả một tầng để mở club, không bối cảnh, không thực lực, thật không đơn giản đâu.”
“Nguyên tầng luôn hả——” Hàn Tuấn Hi nhíu mày lại, “Lâm Tử, tôi bảo này, cậu biết tôi khá căm ghét bọn nhà giàu còn gì…”
“Không sau đâu, anh đừng xoắn quẩy làm gì, tính cậu ấy tốt lắm.”
“Tốt cỡ nào.”
“Dù sao thì vẫn tốt hơn anh.”
“Á đù!” Chẳng biết nên khóc hay nên cười để bày tỏ bất mãn của mình nữa, Hàn Tuấn Hi sau khi im lặng thì gật đầu một cái, “Vậy được rồi, giờ cứ gặp nhau nói chuyện thử xem đã, không được thì thôi.”
Hai người thỏa thuận gặp nhau xong rồi thì mới bàn tiếp, có điều sau khi gặp rồi, Hàn Tuấn Hi lại cảm thấy không cần nói thêm gì nữa, cứ vậy mà nhanh chóng bắt tay thực hiện.
Hắn khá thích cậu ấm nhà giàu, cháu nhà quan, chắt nhà cách mạng này.
Đầu tiên, dù mở hộp đêm nhưng Vân Nhất Hạc rất thanh lịch, kiểu phong thái người có đẳng cấp, chứ không phải dáng vẻ bọn nhà giàu phách lối đáng ghét.
Tuy trông có đẳng cấp nhưng không hề tạo ra cảm giác xa cách, thanh lịch sang trọng nhưng vẫn thấy tử tế, dễ gần, một mẫu người dễ được lòng người khác, ít nhất là khiến Hàn Tuấn Hi yêu mến.
Lúc được Kỳ Lâm đưa tới câu lạc bộ, trời vẫn sáng, hiển nhiên là chưa tới giờ làm việc, ngay cả đèn cũng bật sáng trưng, hoàn toàn chưa có không khí kinh doanh của hộp đêm.
Trong câu lạc bộ, các nhân viên đi qua đi lại, người thì quét dọn, người thì bày biện chuẩn bị, lúc này, một người đàn ông cao lớn đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Người đàn ông mặc vest đen, tóc vuốt ngược ra sau, ngón trỏ tay trái đeo một chiếc nhẫn bạc bản rộng, còn tai phải đeo một cái khuyên tai đính kim cương sáng chói.
Người đàn ông nở nụ cười khiêm tốn, lúc đi tới trước mặt bọn họ, trước tiên anh mở tay ra, lịch sự ôm Kỳ Lâm một cái, trêu đùa hỏi thăm đôi ba câu, rồi sau đó vươn tay phải về phía Hàn Tuấn Hi.
“Chào anh, tôi tên Vân Nhất Hạc.
Tôi có nghe Kỳ Lâm khen anh là cao thủ trong lĩnh vực nhiếp ảnh.”
“Không dám nhận, chỉ là sở thích thôi.” Hàn Tuấn Hi vội vàng đưa tay tới bắt tay với đối phương.
Bàn tay kia hơi xương, đầu ngón tay lành lạnh, có điều đôi mắt đẹp lại truyền đến ánh nhìn chân thành đến bất ngờ.
Đây không phải người đàn ông ưa làm bộ làm tịch, đặc điểm đầu tiên này lưu lại ấn tượng tốt đẹp với Hàn Tuấn Hi.
Trong quá trình tiếp xúc sau này, cái cảm giác đó rất giống khi đi bồi dưỡng hảo cảm trong lúc chơi game vậy, càng ngày càng rõ ràng.
Kỳ Lâm đi trước, chỉ còn hai người bọn họ ngồi trước quầy bar.
Đây là nơi Vân Nhất Hạc chọn.
Không đi tới phòng làm việc, không đến khu vực ghế salon, không chọn môi trường xa lạ khác mà ở lại đây, ngồi ở quầy bar, một nơi tốt để trò chuyện trực tiếp hay uống rượu một mình, điểm khởi đầu của một cuộc trò chuyện vui vẻ.
“Anh quen Lâm Tử lâu chưa?” Nhận ly nước từ bartender, Hàn Tuấn Hi nhìn mấy lát chanh và nước cherry lên men màu đỏ thẫm, hỏi Vân Nhất Hạc.
“À, từ lúc tôi mở tiệm tới giờ, mỗi khi xuất bản tập sách thường niên, tôi đều gọi cậu ấy tới chụp.” Vân Nhất Hạc nhận lấy ly nước bartender đưa cho, tạm thời chưa đụng tới, mà gợi ý người đàn ông ngồi đối diện có muốn uống thử chút rượu không, “Cái khác thì tôi không dám khoe, chứ whisky nhà tôi thì khá ngon đấy.”
“Nói thật từ nhỏ tới giờ tôi toàn uống rượu xái thôi.
Mấy thứ như rượu Tây thì tôi không hiểu gì đâu.” Hàn Tuấn Hi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng người bên kia đã khéo léo giải vây sự bối rối cho hắn.
Vân Nhất Hạc vẫy tay như ra hiệu với bartender, cúi đầu cười: “Thật ra thì uống rượu Tây vừa là để làm ra vẻ vừa để vui, còn rượu nước mình đã uống vào thì một lần say thôi cũng giải được cả ngàn nỗi sầu.
Vừa giao lưu tình cảm với nhau, lại chẳng trì hoãn công chuyện làm ăn, chính là nó.”
Trong lúc nói chuyện, Vân Nhất Hạc chỉ vào một chai bia toàn tiếng nước ngoài do nhân viên phục vụ mang đến, mở nắm chai, rót ra hai ly rồi đưa một ly cho Hàn Tuấn Hi.
“Uống thử nhé?” Vân Nhất Hạc mỉm cười.
“Không cần thử, cái này tôi biết.” Hàn Tuấn Hi không nhịn được mà bật cười, uống luôn một ngụm lớn rồi đặt ly lại trên quầy bar, giơ tay vén tóc lên, “Vedett Extra White của Bỉ phải không?”
Trên mặt tỏ vẻ “thất lễ”, Vân Nhất Hạc đầu tiên bảo “làm màu thất bại rồi”, sau đó hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đối phương: “Cho nên, quý anh đây là một người sành bia nhỉ.”
“Mà đừng nói chuyện khách sáo quá với tôi được không, nghe kiểu cách sao ấy, hơn nữa tôi cũng chưa già đến vậy đâu.” Đưa tay lên sờ đám râu lún phún của mình, Hàn Tuấn Hi cười một tiếng, “Tôi sinh năm 80, năm nay ba mươi mốt.
Có điều do phải dầm mưa dãi nắng ngoài đường nhiều nên trông hơi già.”
“Không, không, này gọi là nam tính.” Khoát tay một cái, Vân Nhất Hạc nương theo đề tài này nói tiếp, “Tôi thì 81, ba mươi tròn.”
“Vậy là bằng tuổi với Lâm Tử à?”
“Vâng, cậu ấy lớn hơn tôi nửa tuổi.”
“À…” Hàn Tuấn Hi gật đầu một cái, “Tôi nghe cậu ta nói, cứ đến tháng 9 là các anh lại bắt đầu chụp sách ảnh cho năm sau?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao năm nay bắt đầu sớm thế, giờ mới cuối tháng 7 thôi mà.”
“Cũng tại cậu ấy bảo sau này không chụp nữa, nên muốn tìm một chỗ uy tín sớm, phòng lúc đó lại phải cuống cuồng lên.”
“Cũng đúng.
Thế này là để hai ta có thêm một tháng để gắn kết tình cảm ha.” Hàn Tuấn Hi vừa nói vừa bật cười, trong lúc đối phương im lặng mỉm cười gật đầu theo, hắn chủ động dẫn dắt tiếp câu chuyện, “Theo tôi biết thì do Lâm Tử có đối tượng rồi, nên giờ muốn dồn sức vào công việc đánh máy của mình, không nhận thêm việc bên ngoài phải không? Cậu ta nói vậy đúng không?”
“Vâng, cậu ấy nói thế thật.” Đáp lại, Vân Nhất Hạc cầm ly lên nhưng không uống ngay, như thể do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, “Vị kia nhà cậu ấy…!mở cửa hàng trên taobao, có lúc cậu ấy cũng sẽ đi hỗ trợ.”
“Cậu ta cũng nói chuyện này với tôi.
Hơn nữa…” Sau khi uống vài ngụm bia mát lạnh, thấy bia trong ly đã cạn đáy, Hàn Tuấn Hi khà thành tiếng, vẻ mặt tế nhị, “Vị kia nhà bọn họ…!là một quý ông, vậy cậu ta là gì, chắc anh cũng biết rồi nhỉ.”
Sau khi sững sờ một giây, Vân Nhất Hạc mỉm cười, nụ cười đó khá đẹp, có chút bất lực, nhưng thực sự rất đẹp.
“Vâng, tôi biết, cậu ấy là người trong giới.”
“À đúng rồi, phải gọi bọn họ như vậy.”
“Bọn họ?”
“Người trong giới ấy, gì này gì kìa nghe thiếu tôn trọng thật.”
“Không sao đâu.” Nhún vai, trông đối phương có vẻ hơi ngốc, còn là kiểu cẩu thả chỉ đám trai thẳng mới có.
Cũng dễ hiểu thôi, cho dù cố giả vờ khách quan, khiêm tốn bao nhiêu đi chăng nữa thì người này vẫn có biểu hiện của mấy kẻ mang chủ nghĩa đàn ông, Vân Nhất Hạc thở dài, “Cậu ấy có phải hay không thì cũng không sao.”
“Đúng đúng đúng, giờ chúng ta bàn công việc nghiêm túc đã, chuyện đó là chuyện riêng tư của cậu ta.” Tiếp tục cái kiểu tùy tiện như trước đó, Hàn Tuấn Hi rút thuốc lá ra, cũng chẳng hỏi ở đây cấm hút thuốc hay không, cứ vậy là châm thuốc rồi rít một hơi.
Vân Nhất Hạc nhìn bảng thông báo nhắc nhở dán cạnh giá rượu phía sau quầy bar “Trong câu lạc bộ cấm hút thuốc, quý khách hút thuốc xin vui lòng đi lên sân thượng”, sau đó lắc đầu nhẹ một cái với bartender đang nháy mắt không ngừng với anh, vẫn duy trì nụ cười khó dò, đánh giá người đàn ông đối diện qua làn khói nhàn nhạt.
Cao lớn, rắn chắc, không ngần ngại mặc áo thun body khoe ra cánh tay có hình xăm báo đen, cơ ngực vạm vỡ, quần rằn ri, giày da sáp, tóc đen dài buộc đôi ngựa, da màu đồng, khuôn mặt nam tính, đám râu lởm chởm cẩu thả đến mức như chẳng được chăm sóc chút nào.
Đây đích thị là trai thẳng trong số trai thẳng.
Là một người đàn ông với kiểu khí chất mà khán giả có thể thấy trong bất kỳ bộ phim điện ảnh hay bộ phim truyền hình nào có sự tham gia của một người đàn ông trưởng thành.
Anh ta lịch sự và che giấu sự ngang tàng của mình, trong vẻ lưu manh có lẫn cả sự ngang ngược.
Cho dù anh ta là một người thành thị, đôi mắt đó vẫn phát ra nguồn năng lượng nguyên thủy, chẳng khác gì chủ nhân của loài sói trên đồng cỏ, kẻ đó cưỡi ngựa, cầm gươm của mình để phụ nữ và trẻ con trong bộ tộc được ăn no mặc ấm, được đeo trang sức, được cầm cung tên chơi, kẻ đó dẫn hàng ngàn kỵ binh mặc giáp sắt lao về Giang Nam, vùng đất trù phú ở phía nam.
Đó là bản tính khiến người khác nghẹt thở, cũng là thứ bản tính khiến Vân Nhất Hạc khó lòng kiềm chế được mà “yêu trai thẳng” vừa yêu vừa sợ.
Chính bản tính này khiến Vân Nhất Hạc năm lần bảy lượt thua, khổ không kể xiết, buộc anh phải dùng hết bản lĩnh để đuổi theo, chộp lấy, lấy được lại buông tay, bắt được rồi lại đẩy ra.
Chẳng qua là lúc đó, anh cũng không biết mình sẽ cuồng tín, cố chấp đến vậy, mà cái giá của cố chấp chính là quãng thời gian năm năm..