Trước đó một giây, Hòa Vi lùi về phía sau nửa bước là bởi vì theo tiềm thức tránh sự tiếp xúc với người khác phái; nhưng tới giờ phút này, chính là hoàn toàn xuất phát từ mâu thuẫn đối với người đàn ông trước mặt này.
Cô không nghĩ tới đi thử vai cũng gặp phải Yến Hoài.
Trên người người đàn ông có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cùng với hương thơm mát lạnh ùa vào mũi, lông mi Hòa Vi khẽ run, rũ mi xuống, thoáng nhìn đầu ngón tay trái người nọ vẫn đang kẹp điếu thuốc, chắc hẳn là vì giúp cô, cho nên còn chưa kịp bật lửa.
Mới buổi sáng Hòa Vi vừa chắn đường xe của anh, vừa rồi lại làm anh không kịp hút thuốc, nếu lúc này vẫn không biết sống chết mà lui, thì xem chừng, việc muốn Yến Hoài không chú ý tới mình là rất khó.
Xúc động nhất thời dễ gây thành đại họa.
Hòa Vi thở dài, dừng lại bước chân, không dám lùi về phía sau nữa.
Miếng vải trên bả vai bị rách ra, tuy váy trên người còn chưa rơi xuống, nhưng cũng lung lay sắp rơi.
Hòa Vi muốn làm giảm cảm giác tồn tại của chính mình, nên cúi đầu càng ngày càng thấp.
Bên tai cô là một vệt màu đỏ ửng không tan, tim đập nhanh, lông mi rũ xuống, vừa vặn thoáng nhìn thấy người nọ buông lỏng tay.
Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn Yến tổng.”
Cô cùng Yến Hoài không thân, cách xưng hô này rất thích hợp.
Hòa Vi xuyên vào thân thể nữ chủ có vóc dáng không cao lắm, đi cả giày cũng chưa cao tới một mét sáu lăm, đứng trước mặt người đàn ông cao lớn này càng có vẻ như một chú chim nhỏ nép vào lòng.
Yến Hoài cúi đầu liếc mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi rất dài, ánh sáng của phim trường chiếu tới, khiến lông tơ trên gương mặt nhỏ nhắn ấy cũng trở nên sáng rõ.
Có thể là vì yêu cầu của nhân vật, phần hóa trang của cô so với các nhân vật khác có phần được coi trọng hơn, ánh mắt trong xanh, môi cũng được tô đỏ.
Xuống chút nữa, Yến Hoài thoáng nhìn từ xương quai xanh đến nốt ruồi bên ngực phải của cô, nó nổi bật trên da thịt trắng nõn, liếc mắt nhìn một chút, anh cảm thấy nó đặc biệt ái muội xinh đẹp.
Yến Hoài vừa động yết hầu, vừa đem tầm mắt dời đi, ngựa quen đường cũ giúp cô cài cúc áo.
Người đàn ông động tác thuần thục, ngón tay thon dài xinh đẹp, cùng bộ dáng giúp cô cài cúc áo trong đêm mưa hôm đó dần dần trùng khớp, Hòa Vi cắn cắn môi dưới, cơ thể không chịu khống chế mà run rẩy.
Đầu ngón tay Yến Hoài hơi động, anh giương mắt nhìn cô, “Lạnh?”
Tim Hòa Vi đập như nổi trống, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh gật gật đầu.
Yến Hoài liếc mắt nhìn tầng mồ hôi mỏng trên chóp mũi cô, khóe miệng khẽ giương, động tác cài cúc áo cố ý làm chậm lại, sau đó đúng như dự kiến thấy cô càng run lợi hại hơn.
Cô có vẻ rất sợ anh, nhưng lại cố gắng không biểu hiện ra ngoài.
Yến Hoài cảm thấy rất thú vị, anh hơi híp híp mắt, cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng sau đó thu tay lại, “Đi đổi bộ quần áo khác.”
Hòa Vi nói cảm ơn một lần nữa, vội nâng làn váy trở về phòng hóa trang.
Cô khá gầy, chiếc áo tây trang trùm qua mông, không hề để lộ những điểm không được lộ, tầm mắt của Yến Hoài dõi theo cô, cho đến khi cô bước vào phòng hóa trang đóng cửa lại, anh mới thôi nhìn.
Mấy nhà đầu tư cùng đạo diễn hai mặt nhìn nhau, nhìn thế nào cũng thấy là lạ, vẫn là Trình Diễm lên tiếng, “A Hoài, cậu quen sao?”
Yến Hoài “Ừ” một tiếng, không muốn giải thích nhiều, nhấc chân đi ra cửa.
Trình Diễm gọi anh lại, “Cậu đi đâu?”
Yến Hoài không quay đầu lại, giơ điếu thuốc đang kẹp trên tay lên, “Hút thuốc.”
Vốn dĩ anh định đi ra ngoài hút thuốc.
Thật ra Yến Hoài không nghiện thuốc lá, nhưng mà ở phim trường quá nhàm chán, đặc biệt phía trước có mấy người phụ nữ mặt mũi giống nhau như đúc, anh nhìn muốn phiền lòng.
Chẳng qua đúng lúc muốn đứng dậy đi ra ngoài, liền nhìn thấy tình huống của Hòa Vi, anh nhanh chóng phản ứng, liền tiện tay lấy áo trên lưng ghế khoác lên vai cô.
Thật sự chỉ là tiện tay.
Mặt khác những người chứng kiến toàn bộ quá trình lại không cảm thấy chỉ đơn giản như vậy.
Yến Hoài hút thuốc xong quay trở lại, thấy mấy người kia đang túm tụm lại thương lượng gì đó.
Anh cũng không để ý, kéo ghế ra ngồi xuống, liếc mắt nhìn lên sân khấu.
Là người tới thử vai nữ số 2.
Trên mặt Yến Hoài không bộc lộ biểu tình gì khác, chỉ liếc mắt một cái liền thôi, giơ tay nhìn đồng hồ.
Trình Diễm quay nói “Buổi tối có việc?”
“Không có.”
“Cậu và Hòa Vi quen nhau sao?”
Yến Hoài giơ tay đè lên ấn đường, “Cô ấy là bạn gái mới của Yến Thần.”
“Bạn gái Yến Thần?” Trình Diễm khó hiểu, “Không đúng, nếu là bạn gái của Yến Thần, đáng lẽ cậu phải vui khi thấy cô ấy xấu mặt mới đúng chứ?”
Hai anh em nhà họ Yến bất hòa, mấy người quen biết Yến Hoài như bọn họ đều rõ ràng.
Hòa Vi là bạn gái của Yến Thần, nói cách khác nếu cô bị xấu mặt thì cũng coi như là Yến Thần xấu mặt.
Yến Hoài nói bằng giọng bình thản: “Tiện tay.”
Tiện tay cũng là một lí do.
Yến Hoài tuy rằng không được coi là người tốt, nhưng cũng không phải người thấy phụ nữ lộ cảnh xuân mà hứng thú, huống chi người phụ nữ này, có khuôn mặt rất hợp ý anh.
Trình Diễm thấy anh không hứng thú, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Yến Hoài hôm nay rất kỳ quái, từ đầu buổi chiều đến giờ, có vẻ tâm tình không được tốt.
Trình Diễm cùng trợ lí đạo diễn ngồi bên phải nói vài câu, sau đó lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía Yến Hoài, “Cậu hôm nay sao thế?”
Người đàn ông nhíu mày: “Ngủ không ngon.”
“Mộng xuân?”
Người đàn ông nhăn mày càng sâu.
Anh không giải thích, cũng không phản bác.
Trình Diễm sửng sốt một chút, “Thật hay giả?”
Đáy mắt Yến Hoài càng nặng nề, giơ tay sờ yết hầu, “Giả.”
Giả mới là lạ.
Trình Diễm thật ra đoán đúng rồi, Yến Hoài tối hôm qua xác thực đã mơ thấy mộng xuân.
Anh từ trước đến giờ đều hạn chế chính mình, hơn nữa ngày thường đều bận rộn, rất ít khi xuất hiện tình trạng như tối qua, hôm qua là một ngoại lệ.
Trong mơ mỗi một tấc da thịt trên người phụ nữ đó đều trắng nõn trơn mượt, xương quai xanh xinh đẹp, tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng nức nở tinh tế đó là lại như muốn mạng anh vậy.
Nhưng đúng lúc cô khóc lớn nhất, anh đột nhiên tỉnh mộng.
Yến Hoài giơ tay kéo cà vạt, sau đó nghe thấy Trình Diễm khó hiểu nói: “Vậy cậu thấy thế nào, không thoải mái?”
Dục cầu bất mãn, anh mà thấy thoải mái mới là lạ.
Yến Hoài không trả lời.
Trình Diễm tuy rằng là đạo diễn, nhưng ánh mắt đầu tiên khi chọn diễn viên đó chính là khuôn mặt, vài phút sau, anh ta duỗi tay chọc chọc người đàn ông bên cạnh, “A Hoài, cậu nhìn kỹ xem, coi trọng ai cứ nói với tôi, tôi giúp cậu.”
Cái vòng luẩn quẩn này, trong tối ngoài sáng đều sử dụng quy tắc ngầm, Trình Diễm đưa sơ yếu lí lịch của mười mấy cô diễn viên tới, “Trừ bỏ Hòa Vi ra đều được.”
Yến Hoài liếc mắt nhìn anh ta.
“Trước tiên không nói tới cô ấy là bạn gái của Yến Thần, tính qua tính lại vẫn không được.” Trình Diễm mở đến tờ giấy có hình của cô, sau đó buông tay, “Nếu ai dám ngủ với cô ấy, Nặc Nặc có thể sẽ giết chết tôi mất.”
Một cô gái xinh đẹp, thanh thuần ai lại không thích.
Nếu không phải bởi vì Trình Nặc, Trình Diễm đoán chừng cũng có chút tâm tư với cô, anh nhìn ảnh chụp Hòa Vi, sau đó thở dài, “Tiện nghi tên Yến Thần kia.”
Yến Hoài đột nhiên nhớ tới nốt ruồi quyến rũ trên ngực Hòa Vi.
Tối hôm qua trên ngực người phụ nữ đó, cũng có một nốt ruồi giống như đúc.
Yến Hoài cử động yết hầu, mỗi một chỗ trên cơ thể như là có lửa đốt, anh cầm thuốc lá đứng dậy, “Đi trước.”
–
Hòa Vi trở lại phòng hóa trang ngồi đợi khoảng ba mươi phút, nhân viên công tác mới cầm một bộ váy mới lại đây.
Trải qua lần vừa rồi, lớp trang điểm trên mặt cô đã bị trôi một nửa, nhân viên trang điểm chỉ có thể giúp cô hóa trang một lần nữa.
Lòng bàn tay Hòa Vi là một lớp mồ hôi, cảm giác tê dại trên da đầu lúc này vẫn chưa hết, cô nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, sau đó mới lên tiếng hỏi hệ thống: “Điềm Điềm, có phải đêm nay tôi sẽ phải chết?”
“Không, không có nha.”
Hệ thống do dự vài giây, mới khẩn trương hỏi: “Ký chủ, cô vì sao lại gọi tôi là Điềm Điềm nha.”
Còn có thể là vì cái gì.
Đương nhiên là bởi vì hệ thống ngốc nghếch.
Hòa Vi tự nhận thấy mình là người chân thành lương thiện, cho nên mới dùng từ cực kỳ uyển chuyển, “Bởi vì ngươi tốt nha.”
Hệ thống được cô khen suýt chút nữa là tìm không ra đông tây nam bắc, nháy mắt liền cảm thấy tự tin lên không ít, chủ động giải thích nói: “Vốn dĩ dựa theo cốt truyện mà tác giả viết, lần này nữ phụ muốn hại ký chủ chụp ảnh lộ… ngực… lấy ảnh chụp để bôi nhọ ký chủ mới được tính là ngược thành công, nhưng là bởi vì nam chủ ngăn chặn nên không chụp được, chúc mừng ký chủ đã tránh được lần ngược này.”
Hòa Vi giật mình.
Cô liếc mắt không nói một lời ngồi im lặng đợi nhân viên trang điểm, cố gắng làm cho giọng của mình trở nên hoàn nhã hơn: “Hôm nay tới thử vai có những ai?”
Bộ quần áo hỏng vừa rồi là do nhân viên trang điểm này đưa cho cô, tuy rằng không phải do cô hại, nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy với Hòa Vi, lập tức đem thông tin của mấy nữ minh tinh kia nói một lần.
Cả người nổi và không nổi có khoảng mười bốn người.
Hòa Vi đem mười bốn người này lướt vào trong đầu, cuối cùng chọn ra được một cái tên: Tống Chân Chân.
Một bông hoa đang nổi, người đời trước cùng Yến Thần mây mưa điên đảo trên sô pha.
Hòa Vi hơi nhấp khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt lên.
Cốt truyện đã thay đổi, nên trình tự xuất hiện của các nhân vật cũng thay đổi.
Mười lần trước, Tống Chân Chân và cô không hề có bất cứ một mối quan hệ gì.
Hòa Vi chớp chớp lông mi, “Tống Chân Chân mà cũng tới thử vai sao?”
“Còn không phải sao…” người nhân viên vừa trang điểm cho cô vừa nói, “Tới thử vai nữ số 2, vốn đầu tư của bộ phim này lên tới bảy tám trăm triệu, đây chính là một siêu phẩm, Tống Chân Chân tới thử vai cũng rất bình thường…”
Hòa Vi mặt không biến sắc bắt chuyện sang đề tài khác: “Trên mạng nói Tống Chân Chân có bạn trai ngoài ngành giải trí, không biết đây có phải là sự thật không?”
“Hòa tiểu thư” nhân viên trang điểm đưa mắt nhìn khắp nơi, thấy phòng hóa trang không có người khác, mới lại ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Tám phần là sự thật, vừa rồi lúc tôi trang điểm cho cô ta, không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn WeChat của cô ta, xưng vợ vợ chồng chồng phát ngấy với một người đàn ông!”
Nhân viên trang điểm này cũng là người nhiều chuyện, một khi đã bắt đầu liền thao thao bất tuyệt như máy hát: “Vừa rồi lúc cô lên sân khấu, cô ta cũng cầm theo di động ra ngoài, không biết định làm gì…”
Khóe môi Hòa Vi mở rộng.
Tám chín phần là Tống Chân Chân giở trò quỷ.
Xem ra cô ta còn bắt cá hai tay, Hòa Vi ngẩng đầu nhìn nhân viên trang điểm chớp nhẹ mắt nói: “Chị Lina, chúng ta thêm WeChat đi.”
Cô đưa điện thoại qua, cuối cùng còn nói môt câu tỏ vẻ không để ý: “Có chuyện gì thú vị đều có thể tâm sự cùng em.”
Lina cảm thấy rất hợp ý: “Không thành vấn đề!”
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hòa Vi bị sắp xếp thử vai cuối cùng.
Đến lúc cô thử vai xong đổi lại quần áo, thì cũng đã 6 giờ chiều.
Bên ngoài mặt trời đang dần xuống núi, bốn phía đều nhuộm ánh vàng.
Sau khi chào tạm biệt Trình Diễm, Hòa Vi rời khỏi phim trường, bắt xe về nhà.
Đoàn người Trình Diễm ở lại phim trường đem các video giám sát ra kiểm tra một lần, phát hiện có điều khác lạ, người đầu tiên anh gọi điện thông báo là Yến Hoài.
Thời điểm Yến Hoài nhận được điện thoại, anh vừa mới từ trong phòng tắm, tắm nước lạnh ra, anh châm một điếu thuốc, sau đó mới nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
“Tôi biết người làm hỏng quần áo của Hòa Vi là ai.”
Yến Hoài nhíu mày, “Sau đó thì sao?”
“Ai, cậu không định xả giận hộ bạn gái của Yến Thần?”
Yến Hoài hạ thấp khóe môi, trực tiếp cúp điện thoại đem điện thoại ném sang một bên.
Vì cái gì muốn anh giúp bạn gái của người khác xả giận.
Anh đâu có bệnh.