Nam Ương cũng không ở lại Mai thị quá lâu, một lát liền rời đi. Mai Trọng Lễ đưa chìa khóa biệt thự Mai gia cho cô ấy, để thư ký đưa cô ấy về nhà.
Quả nhiên Nam Ương vừa mới rời đi, Chúc Khinh Hoan đã đi vào Tập đoàn. Mai Trọng Lễ tiễn Lưu Chấn và Tôn Quốc Huy rời đi trước, sau đó mới để Chúc Khinh Hoan tiến vào văn phòng của mình, đơn độc tâm sự với cô.
“Bác Mai….” Chúc Khinh Hoan chủ động lên tiếng.
Mai Trọng Lễ thong dong ngồi xuống, không nhanh không chậm ngắt lời cô: “Khinh Hoan à, ta biết con muốn nói cái gì. Ba của con đã điện thoại nói với ta rồi, nói tối hôm qua con cùng ông ấy cãi nhau một trận sau đó liền trốn khỏi nhà, có phải có chuyện này không?”
Những lời Chúc Khinh Hoan ấp ủ muốn nói đều bị một đòn đánh phủ đầu này của Mai Trọng Lễ chặn lại. Cô mím môi, gật đầu: “Vâng ạ.”
Mai Trọng Lễ ý bảo trợ lý pha một cốc cà phê cho Chúc Khinh Hoan, vuốt râu cười khẽ: “Con đã gặp Nam Ương chưa?”
“Vẫn chưa ạ. Chị ấy đã trở về rồi sao?” Chúc Khinh Hoan chau mày.
Mai Trọng Lễ gật gật đầu, xem như là hiểu rõ, xem ra sáng nay lão tổ cũng không nói với Chúc Khinh Hoan thân phận của người. Ông ấy không nghĩ cũng có thể đoán được, với cái tính tình muộn tao đó của lão tổ, khẳng định là cảm thấy nếu có thể sử dụng một chữ để giải quyết vấn đề thì tuyệt không nói chữ thứ hai.
“Nó vừa trở về hôm nay, bây giờ chắc đang trên đường về nhà. Con cũng chuẩn bị chút đi, chiều mai liền cùng nó đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.”
Chúc Khinh Hoan ngẩn ra.
Mai…. Ngày mai?
Gấp như vậy sao?
“Bác Mai, con…. Kỳ thật con….” Hai chữ cự tuyết đến bên miệng, lập tức liền có thể nói ra.
Mai Trọng Lễ lại như có thể nhìn thấu tâm tư cô, chậm rãi nói: “Khinh Hoan à, Nam Ương là người rất tốt, con gả cho nó sẽ rất hạnh phúc. Hai nhà Mai Chúc chúng ta nhiều năm nay giao tình cũng không cạn, các con kết hôn cũng sẽ chỉ khiến cho giao tình hai nhà càng sâu hơn, nếu ta và ba của con có thể trở thành thông gia với nhau, sau này muốn giúp gì cho ông ấy cũng tiện hơn rất nhiều. Đương nhiên, giúp con cũng càng tiện hơn nữa.”
Chúc Khinh Hoan cắn chặt răng, lại không dám nói nhiều hơn một câu.
Sao cô có thể nghe không hiểu giữa những lời Mai Trọng Lễ nói là đang uy hiếp cái gì?
Ngụ ý của ông ấy chính là, nếu con ngoan ngoãn kết hôn, Chúc gia của con có thể thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu con không thuận theo, vậy ta sẽ để cho con thấy một sự thật: Thời điểm ta giúp con có thể nhẹ nhàng thế nào thì lúc hủy hoại con cũng sẽ nhẹ nhàng như thế.
Trước kia khi cô còn nhỏ, cô vẫn luôn cho rằng ba cô và bác Mai là bạn bè tốt của nhau, cho nên mới có thể tới lui chặt chẽ như vậy. Nhưng mà sau khi trưởng thành rồi cô mới phát hiện, chỉ có những người địa vị ngang nhau mới xứng làm bạn bè với nhau, ba của cô chẳng qua là không bỏ được lợi ích mà Mai thị mang lại cho ông, một tiểu nhân vật mắt trông mày ngóng mà một hai phải cọ quan hệ với Mai Trọng Lễ. Mà cô, chính là vật hi sinh chú định để “cọ quan hệ” đó.
Nhưng cô còn cách nào chứ? Cô có thể không để bụng đến tiền đồ làm diễn viên của mình, không cần Mai Trọng Lễ dùng mối quan hệ cho cô các loại giải thưởng, từ bỏ hàng tá tài nguyên chất lượng mà Mai Trọng Lễ cho cô. Nhưng mà chẳng lẽ cô có thể mặc kệ sống chết của ba mẹ mình sao?
Nếu Mai thị muốn bóp ch3t một cái công ty nhỏ như ba cô, thì cũng chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến mà thôi.
Chúc gia mấy năm nay được Mai thị bảo hộ rất khá, trong nhà cũng giàu có không ích, ba mẹ đều đã quen tiêu sài rộng rãi rồi. Nếu bởi vì bản thân nhất thời tùy hứng mà khiến cho toàn bộ Chúc gia đi xuống theo, vậy thì ba mẹ phải thế nào làm quen cuộc sống thanh bần mỗi ngày đây?
Dũng khí mà cô tích góp bấy lâu lại bị Mai Trọng lễ dùng mấy câu dễ dàng mà đánh vỡ.
Từ lúc bắt đầu sinh ra, đoạn nhạc dạo vận mệnh của cô đã được viết tốt rồi. Bị quyển dưỡng, bị giam cầm, bị gông cùm xiềng xích.
Cô không có cách nào phản kháng, cũng không có sức lực phản kháng, tựa như một con kiến nhỏ không có cách nào dùng tay không nâng dậy bàn chân con người vậy.
“Hai giờ chiều ngày mai, ta sẽ kêu tài xế lái xe đón con đến Cục Dân Chính.” Thanh âm đạm mạc của Mai Trọng Lễ như là đang tuyên án, “Nhớ mặc áo sơ mi trắng, trang điểm xinh đẹp một chút. Ngày mai con phải chụp hình giấy chứng nhận kết hôn, đây sẽ là tờ giấy kết hôn duy nhất đời này của con.”
Chúc Khinh Hoan cúi đầu, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Lúc Nam Ương đến nơi ở mới vừa vặn cũng là giờ cơm trưa, cô ấy mở cửa chống trộm, một bên ở huyền quan đổi giày một bên cầm điện thoại đặt cơm.
Trong phòng bếp bỗng nhiên có một cô gái trẻ mặc tạp dề vội vàng chạy ra, ngũ quan cô gái thanh tú, hai mắt trong veo, vầng trán trắng nón thẫm đẫm mồ hôi do khó dầu huân tới. Thấy Nam Ương, sắc mặt cô gái bỗng trở nên kinh hỉ, tay cầm nồi sạn chuẩn bị quỳ xuống:
“Bái kiến lão….”
Nam Ương đỡ lấy cánh tay cô gái, “Không cần hành lễ.”
“Lão tổ, người, người đã trở lại, cơm sắp xong rồi ạ, tôi lập tức….” Cô gái trẻ dừng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, suýt thì quên mất, tôi tên là Tôn Tự Tuyết, ông nội của tôi là Tôn Quốc Huy, ông nội để tôi đến đây chăm sóc cho người.”
Nam Ương có chút nghi hoặc, thân phận của cô ấy là một bí mật, nói như vậy, Mai Trọng Lễ bọn họ sẽ không dễ dàng nói với người trong nhà.
Tôn Tự Tuyết thấy Nam Ương hơi nhíu mày, lập tức đứng ra giải thích: “Tôi là truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu mà ông nội chọn, ông nội nói sáu khi ông qua đời thì tôi sẽ thay ông bảo hộ người.”
Nam Ương gật gật đầu, nói: “Ngươi không cần khách khí như vậy, xưng hồ cùng lứa với ta là được rồi.”
“Không được,” Tôn Tự Tuyết nghiêm túc lắc đầu, “Từ nhỏ ông nội đã nói với tôi, người so với thân nhân và ái nhân còn quan trọng hơn, đối đãi với người, không thể đi quá giới hạn, không thể vô lễ, không thể bội nghịch. Tôi làm sao có thể lấy bối phận cùng lứa với người được?”
Nam Ương không khỏi thở dài.
Ba ngàn năm trước, cô ấy dùng cấm thuật đạt được vĩnh sinh. Ba vị đệ tử thân truyền e sợ bản thân sau khi chết đi sư tôn thân ái của bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, liền thương lượng với nhau để lại một chủ ý: Mỗi người tìm cho mình một truyền nhân, dùng phương thức gần như tẩy não khiến sư tôn trở thành tín ngưỡng của bọn họ, trở thành thần trong lòng bọn họ, trở thành ý nghĩ tồn tại duy nhất, lại bảo truyền nhân của mình các đời tìm kiếm đệ tử chân truyền tiếp theo, lặp đi lặp lại như thế ba ngàn năm. Có khi Nam Ương cũng rất tò mò, Vân Đường bọn họ rốt cuộc dùng biện pháp gì, thế nhưng có thể kéo dài như vậy mấy chục niên đại, cho đến hôm nay.
“Hiện tại người ăn cơm luôn chưa ạ? Hay là nghỉ ngơi một chút mới ăn?”
“Bây giờ ăn luôn đi.” Nam Ương đi đến cạnh bàn ăn, lấy hai cái ly thủy tinh ra, một bên rót nước một bên tùy ý hỏi, “Ông của ngươi có từng nói về ta với ngươi chưa?”
“Đương nhiên là có rồi ạ.”
“…. Hắn nói về ta thế nào?”
“Ông nội nói, người là một người không thích nói chuyện, nhưng kỳ thật người rất tốt, đặc biệt đặc biệt thiện lương.” Tôn Tự Tuyết vừa nói vừa bưng từng đ ĩa thức ăn nóng hôi hổi lên đặt trên bàn, “Về quá khứ của người, ông cũng nói với tôi một ít. Hơn 3000 năm trước, người ngẫu nhiên ra ngoài lại nhặt về một cô bé ăn mày mới sáu bảy tuổi, dẫn cô ấy về Bắc Phạt nhận làm đồ đệ nhỏ nhất, đó là sư thúc tổ Khinh Hoan. Sau khi sư thúc tổ Khinh Hoan lớn lên mười bảy tuổi thì có một đoạn nhân duyên với người, người cũng từng do dự từng trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bội nghịch lại thường quy âm dương, thành một đôi với cô ấy. Sau đó, cơ duyên xảo hợp, Bắc Phạt phát hiện ra cô ấy chính là thiếu môn chủ của tà phái Đốt Thiên Môn, mười mấy năm về trước là Bắc Phạt liên hợp với chính phái khác tàn sát cả nhà cô ấy, khiến cho cô ấy trở thành cô nhi không nơi nương tựa. Từ đó về sau, sư thúc tổ Khinh Hoan liền phản bội Bắc Phạt, trở về Đốt Thiên Môn. Cô ấy là tà phái, Bắc Phạt là chính phái, chính tà không đội trời chung a. Ông nội nói, trong trận quyết chiến chính tà cuối cùng kia, sư thúc tổ Khinh Hoan chết dưới kiếm của người. Người rất hối hận, cảm thấy thua thiệt cô ấy, cho nên ba ngàn năm qua vẫn luôn muốn bù đắp. Sau nữa, người hi sinh rất nhiều, rốt cuộc cũng có thể tu luyện được cấm thuật, đạt thành trường sinh, để cho bản thân cùng linh hồn sư thúc tổ Khinh Hoan trải qua đời đời kiếp kiếp gút mắt. Ông nội nói, chờ đến khi sư thúc tổ Khinh Hoan chuyển thế lần thứ 99, cô ấy sẽ có thể nhớ lại người, thời điểm mà cô ấy nhớ lại, người sẽ cùng cô ấy bắt đầu già đi, sau đó cộng độ một đời.”
Nam Ương không lên tiếng, chỉ có ngón tay siết chặt ly nước.
“Nhưng mà 99 kiếp lại chỉ dùng hơn 3000 năm…..” Tôn Tự tuyết nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, “Trung bình mỗi kiếp chỉ mới sống….chưa đầy ba mươi tuổi.”
“Bởi vì, không nhất định mỗi một đời đều là người.” Nam Ương nhớ lại năm tháng qua đi, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, “Có đôi khi là một con thỏ, chỉ có thể sống mấy năm. Có đôi khi lại là một đóa hoa, chỉ có thể sống qua một mùa.”
Tôn Tự Tuyết kinh ngạc nói: “Vậy sao người có thể nhận ra?”
Nam Ương trầm mặc một lát, đáp: “Là do cấm thuật kia. Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào, nhưng ta có thể cảm nhận được nàng.”
“Vậy…. 98 kiếp trước, mỗi một đời người đều tìm được sao?”
“Ừm. Đều tìm được.”
Nam Ương quay đầu đi, nhìn về phía phòng khách trống rỗng, thanh âm càng lúc càng nhẹ, “Tuy rằng nàng chưa từng nhớ ra ta, nhưng mà hơn 3000 năm qua, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ vắng mặt.”
Tôn Tự Tuyết không biết ba ngàn năm là khái niệm gì, cô ấy chỉ biết, cao trung đến trường ba năm đã dài lâu như vậy, sau khi tốt nghiệp gặp lại bạn học cũ còn không nhất định nhớ ra nhau. Rốt cuộc là dạng chấp niệm gì mới có thể khiến cho một người nhớ đến ba ngàn năm?”
“Ông nội bọn họ nhất định là rất đau lòng người, cho nên mới muốn thúc đẩy mối hôn sự của người với Chúc tiểu thư như vậy.”
Nam Ương khe khẽ thở dài, đáy mắt bình thường vốn không có cảm xúc giờ phút này lại dâng lên một chút dấu vết mất mát: “Nhưng mà…. Hôm nay ta gặp nàng, nàng lại không nhận ra ta.”
Tôn Tự Tuyết phảng phất như có thể cảm nhận được phần tuyệt vọng chờ đợi thất bại này, tâm cũng theo đó mà bị nắm lên: “Lão tổ, người đừng khổ sở, chắc chắc là còn một bước nào đó vẫn chưa làm được. Tôi và ông sẽ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn quyển cấm thuật kia, sẽ không lâu lắm đâu, người yên tâm.”
“…. Kỳ thật, không cần xem chuyện của ta như cái gì quá quan trọng, nếu ngươi có chuyện càng muốn làm hơn, có thể làm chuyện của ngươi trước.”
“Vậy sao được? Người mới là quan trọng nhất. Tôi…. Tôi không có gì muốn làm cả.”
Sau khi Nam Ương trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Tự Tuyết, ngươi không cần tìm truyền nhân đời sau nữa.”
Tôn Tự Tuyết mở to hai mắt: “Vì sao?”
“Các ngươi đã vì ta làm rất nhiều, ta đều biết, cũng rất cảm kích.” Bàn tay đặt trên bàn của Nam Ương chậm rãi siết chặt, “Nhưng mà ta thật sự không đành lòng nhìn thấy, một người đang sống sờ sờ, vì những truyền thừa mạc danh đó mà bỏ qua nhân sinh vốn thuộc về bản thân mình.”
Tôn Tự Tuyết ngơ ngẩn nhìn Nam Ương.
Cô ấy tựa hồ có thể hiểu được thế thế đại đại nhiều người như vậy đều cam tâm tình nguyện đi theo Nam Ương là vì nguyên nhân gì. Một người thiện lương đương nhiên đáng quý, nhưng khó nhất là, nàng vốn có thể không lựa chọn thiện lương, nhưng nàng lại còn có thể từ tận đáy lòng đồng cảm cho mỗi một người.
Lão tổ như vậy, năm đó tại sao lại để người mình yêu chết dưới kiếm mình đây?
– —-
Editor:
“Vương cầm bút muốn họa cả thiên hạ
Ta thở dài cười một kiếp đảo điên”
Hông biết sao nay đọc được câu này thấy rung rinh quá